Nếu yêu thích truyện đam mỹ, bạn có thể đọc thêm Một Giấc Ngủ Dậy Ta Mang Thai hoặc Người Què Cũng Bị Ta Lừa Tới Đứng DậyThân mời các bạn đọc tiếp - HotTruyen đừng để anh đánh nhóc"Mới gặp đã ghét cay ghét đắng vậy mà lại bị buộc chung vào một chỗ, làm
Hãy xử lý để poster có độ phân giải cao nhất để khi in ra các chữ không bị mờ. Mỗi từ nên bao gồm phần chữ Hán (Phồn thể hoặc giản thể tuỳ việc bạn học tiếng Đài Loan hay tiếng Phổ thông), phần dịch tiếng Việt hoặc tiếng Anh (cho các bạn muốn ôn luyện cả tiếng Anh) và phần Pinyin. #2. Ghi nhớ 214 bộ thủ cơ bản và Quy tắc viết chữ Hán. Chữ Trung Quốc là chữ tượng hình được chia làm hai loại là chữ đơn thể (人,口,女,手,…) và chữ hợp thể (你,难,笑,男,…). Chữ hợp thể chiếm đa số trong tiếng Trung, thường có kết cấu trái - phải, trên - dưới, ngoài - trong, một phần biểu nghĩa, một phần biểu âm đọc.
Để giúp bạn ghi nhớ dễ dàng và nhanh hơn, Studytienganh sẽ tiếp tục chia sẻ thêm cho bạn về một số ví dụ cụ thể của từ vựng hình chữ nhật trong tiếng Anh dưới đây, cùng theo dõi nhé! In some studies, oriented figures, but with the same orientation in two locations, were used, such as a vertical rectangle presented in two horizontally displaced positions. Ở một số nghiên cứu, người ta sử dụng các hình định hướng, nhưng có cùng hướng ở hai vị trí, chẳng hạn như một hình chữ nhật dọc được trình bày ở hai vị trí dịch chuyển theo chiều ngang.
Truyện Anh Là Tất Cả Những Gì Em Ghét Nhất thuộc thể loại: Truyện Ngôn Tình full đầy đủ, cập nhật, truyện được viết bởi tác giả Tiểu Bố Thích Ăn Bánh Trứng. Đọc truyện ngay tại Truyenff.org
Huyền Thoại Về Những Anh Hùng Dải Ngân Hà: Die Neue These - Âm Mưu. Truyện tiên hiệp. Ngã dục phong thiên.
Vay Nhanh Fast Money. Vì Tư Dao có tật nói lắp, lại lầm lì nên các bạn nữ trong lớp thường xuyên tìm đến cô tâm sự, bởi họ đều tin rằng cô chẳng bao giờ tiết lộ những điều ấy ra. Mà trong mười cô bạn tìm cô tâm sự chuyện thiếu nữ hoài xuân, thì có ít nhất ba người kể rằng mình yêu thầm Giản Ngôn Từ. Giản Ngôn Từ là ai? Giản Ngôn Từ, đàn anh lớp 12-7, là trò quý bạn yêu trong lòng thầy cô và học sinh. Anh có hoàn cảnh gia đình rất tốt, thành tích cũng luôn đứng đầu, giải thưởng các cuộc thi đấu chất chồng lên người, chưa gì mà đã là sinh viên được tuyển thẳng của đại học Thanh Hoa rồi. Bởi thế bạn học cứ suốt ngày nhờ Tư Dao tiếp cận Giản Ngôn Từ giúp họ. Bị nhờ vả hoài như thế, cô cũng biết mệt chứ, cô đâu phải là một đứa nhóc không biết giận là gì đâu, chỉ là cô chẳng thể nào bộc lộ sự bức xúc của mình với mọi người thôi. Vậy nên Tư Dao rất thích chơi game, vì chơi game có thể danh chính ngôn thuận chửi người ta. Đó cũng là cách duy nhất mà cô có thể đối thoại với người khác. Tư Dao hay ghé một tiệm net ẩn, không kiểm tra CMND, nằm trong một con ngõ nhỏ. Cũng vì thế mà cô bắt gặp một Giản Ngôn Từ hoàn toàn khác. Lúc này, Giản Ngôn Từ đang đánh một gã trai nào đó, nở cười yêu nghiệt như một con q uỷ chuyên ă n t hịt người trong mấy câu chuyện cổ tích, nào có bóng dáng của vị đàn anh dịu dàng trong lời đồn. Từ giây phút này, cuộc sống của hai người như được móc nối vào nhau. Lần nào cô gặp sự cố, Giản Ngôn Từ cũng trùng hợp có mặt để giúp đỡ cô, từ chuyện bị kẹt gác chuông, đến việc bảo lãnh khỏi đồn cảnh sát, rồi còn cho cô đến nhà chơi net miễn phí nữa… Dần dần, cảm xúc của Tư Dao có sự thay đổi, mỗi khi lướt thấy bài đăng tỏ tình nào, cô sẽ lặng lẽ nhấn thích bởi những dòng tâm tình ấy, thật giống với cảm xúc hiện tại của cô thầm kín, dè dặt, không dám bộc lộ. Giản Ngôn Từ bỗng trở thành một trong ba điều ước trong sinh nhật của cô, mà điều ước thì khó lòng thành hiện thực được. Có đôi khi cô thầm nghĩ, giá mà cô vẫn ghét anh như thuở ban đầu thì tốt rồi, thế thì bây giờ tâm trạng sẽ không tệ như thế này. Vì dù cho cô có định tỏ tình, cô cũng chắc chắn tin rằng, mình nhất định sẽ bị từ chối. Hơn nữa năm nay anh sẽ vào Đại học Thanh Hoa, sẽ không quay về đây nữa. Giản Ngôn Từ rồi sẽ thành một vì sao mà cô không thể với tới được. Khi anh được vinh danh trên bảng thông tin của trường với điểm thi cao chót vót cũng là lúc bộ phim yêu thầm của riêng cô đến hồi kết. Nhưng Tư Dao vẫn giữ chấp niệm vào Đại học Thanh Hoa để học chung với anh, có lẽ đây là chuyện bốc đồng nhất cô từng làm. Cuối cùng, với bao nỗ lực, cô cũng đạt được mong ước sau một năm tự học lại. Và Tư Dao cũng gặp lại Giản Ngôn Từ. Đã gần tròn ba năm cô chưa gặp anh, những tưởng tình cảm đã cạn nhưng khi hội ngộ, Tư Dao vẫn không thể không thừa nhận rằng cô vẫn rất thích Giản Ngôn Từ. Dường như là trạng thái của những năm cấp ba đã quay về. Máy tính của Tư Dao dần xuất hiện những tìm kiếm như “Làm cách nào để theo đuổi con trai”, “Làm cách nào để theo đuổi một người con trai không thích mình”, “Làm cách nào để theo đuổi người con trai không thích mình còn đi quyến rũ mình mọi lúc mọi nơi”, và cả — “Làm cách nào để theo đuổi một tên thần kinh.” Tuy nhiên lúc này, Tư Dao không có cơ hội áp dụng những bí kíp theo đuổi con trai nữa, bởi vì Giản Từ Ngôn đã chủ động bày tỏ mất rồi “Em có muốn thử thích tôi không?” “Tôi có thể biến thành người mà em muốn.” “Tôi đang theo đuổi em mà, em có thể yêu cầu bất cứ điều gì từ tôi.” Người con trai mà Tư Dao yêu thầm lâu thế kia, cứ ngỡ người ấy là bóng hình mãi mãi không thể với tới, ngay khoảnh khắc cô sắp từ bỏ, lại bất thình lình ngỏ lời thích cô. Giản Ngôn Từ thích cô. Giống một cơn mơ vậy. Hóa ra từ hồi cấp ba đến giờ, anh không hề thích người nào khác. Từ đầu đến cuối chỉ có cô mà thôi. *** “Em, em, em ghét anh” là quá trình trưởng thành của cô bé nói lắp Tư Dao và hành trình cưa cẩm em Dao của đàn anh Giản. Phải nói rằng nam chính cực kỳ soft và cũng rất lưu manh, mỗi câu nói của anh với nữ chính đều khiến cô đỏ bừng mặt. Đồng thời, bạn đọc cũng sẽ tìm thấy những khoảng lặng xót xa qua những khó khăn mà nam nữ chính từng gặp phải. Tóm lại, nếu bạn cần tìm một bộ truyện thanh xuân đáng yêu, hài hước và cảm động thì đây hẳn là một lựa chọn phù hợp ạ! ____ “…” Trích từ bản chuyển ngữ mà reviewer đã đọc Min *Cover chỉ mang tính chất minh họa cho bài viết
Lượt Xem 0 ANH LÀ TẤT CẢ NHỮNG GÌ EM GHÉT NHẤT Tác giả Tiểu Bố Thích Ăn Bánh Trứng Thể loại Hiện đại, nhật kí đời thường, thanh xuân vườn trường, thực tế, ngọt ngào thoải mái, HE. Độ dài 48 chương Link đọc __ Có một câu nói rất nổi tiếng trên mạng thế này, “Chàng trai bạn thích năm mười bảy tuổi, sẽ không thể đi cùng bạn tới hết cuộc đời”. Câu nói này không sai, nhưng cũng không đúng hoàn toàn. Trên thực tế, rất nhiều người có một mối tình tốt đẹp thời thanh xuân, kéo dài mãi cho tới khi tốt nghiệp rồi ra trường, cuối cùng là bước vào lễ đường, trao nhẫn và kết hôn. Giống như Tam Gia và Tiểu Bố trong câu chuyện “Anh là tất cả những gì em ghét nhất” vậy. Lần đầu tiên Tam Gia và Tiểu Bố chính thức “để lại dấu ấn” trong lòng nhau là năm học cấp ba, cô không cẩn thận có một cú “xòe” đẹp từ cầu thang tiếp xuống mặt Gia trùng hợp xuất hiện ở đó, nhưng lại không theo logic thông thường mà hỏi Tiểu Bố “Cậu có đau không?”, mà lại chỉ nhặt bịch gà rán bị rơi lên và hỏi “Đi xuống lấy thêm một bịch nữa nhé?” Tiểu Bố cũng rất thức thời gửi gắm nguyện vọng, mặc kệ màn đối thoại kì lạ không hợp cảnh này “Lấy thêm một chai coca cho tớ nữa nhé! Cảm ơn cậu.” Khi đọc “cuộc gặp định mệnh” này của Tiểu Bố và Tam Gia, mình đã đoán rằng đây hẳn không thể là một câu chuyện ủy mị được rồi, vì hai nhân vật đều thần kinh thô, giàu khiếu hài hước, có vẻ thiếu tế bào lãng mạn. Trong mấy bộ phim tình cảm yêu đương, không phải khi nữ chính bị ngã, nam chính sẽ xuất hiện trong ánh sáng và 999 đóa hoa hồng như một vị hoàng tử, dịu dàng cúi xuống, nhẹ nhàng nâng nữ chính dậy sao? Vì sao Tam Gia cái gì cũng không làm? Một câu hỏi “cậu có đau không” cũng không có? Thay vào đó, anh lại muốn… đi mua thêm gà rán cho Tiểu Bố. O___O Tình cảm giữa Tiểu Bố và Tam Gia bắt đầu khi họ đều còn rất trẻ, mới ngấp nghé ngưỡng trưởng thành, nhưng lại chưa tới lúc dang rộng đôi cánh mà bay ra xã hội phức tạp ngoài kia. Mọi thứ tiến triển rất tự nhiên, không chủ ý, không âm mưu cũng chẳng lọc lừa giống mấy câu chuyện “tôi lợi dụng anh anh lợi dụng tôi” đầy cẩu huyết. Đây, chỉ đơn thuần là câu chuyện về hai bạn trẻ, ngẫu nhiên va vào nhau giữa “dòng đời tấp nập”, nhờ một bịch gà rán và một chai coca mở đường, cuối cùng tiến tới yêu đương, thương nhau cả đời. … Tam Gia và Tiểu Bố “thả thính” nhau từ rất sớm. Tiểu Bố nói với Tam Gia, “Cậu là người bạn thân đầu tiên trong vũ trụ của tớ.” Tam Gia rất thích danh hiệu này. Có một lần, khi Tiểu Bố định hù Tam Gia từ phía sau, anh không những không bị giật mình, mà còn bình tĩnh nói “Tớ cảm giác được từ khi cậu còn cách tớ một mét cơ.” “Gã bảo tôi “Trên người cậu có mùi thơm.” Tôi giơ tay lên ngửi ngửi, chẳng thấy có mùi gì. Gã nói “Tự mình không ngửi được mùi của mình đâu nhưng tớ ngửi thấy. Mỗi người có một mùi khác nhau.” Tôi có thể hiểu được câu thứ nhất của gã. Ví dụ như lúc bố tôi về nhà cởi giầy, mùi chân thối bốc ra có thể làm chó nhà tôi ngạt chết nhưng bố tôi lại hoàn toàn không nhận ra. Tôi hỏi Tam Gia “mũi chó” “Cậu có thể ngửi được mùi của tất cả mọi người á?” Tam Gia ơ một tiếng, “Không hẳn là thế nhưng tớ có thể ngửi thấy mùi của cậu.” Tôi hỏi tiếp “Sao lại thế?” Gã đứng ở cửa nhìn tôi bước lên chuyến xe bus của mình, cười nói với theo “Bởi vì tớ là người bạn thân đầu tiên trong vũ trụ của cậu chứ sao?” Tiểu Bố là một người rất hoạt ngôn. Chính vì thế hồi cấp ba, cô giáo đã phải cứng rắn tách “cái máy nói chuyện” Tiểu Bố ra riêng một bàn. Tất nhiên Tiểu Bố không muốn ngồi một mình, vì thế cô chạy lại chỗ Tam Gia “Cô chủ nhiệm bảo lớp mình không ai chịu ngồi cạnh tớ, tớ đã nói là cậu chịu!” Tam Gia nghe xong, vừa cười vừa nói “Ừ, tớ đồng ý ngồi cạnh cậu.” Mình rất thích thanh xuân vườn trường, bởi vì yêu thích cảm giác mà những dòng văn tràn đầy sự chân thành và hơi thở của tuổi trẻ mang lại khi đọc. “Anh là tất cả những gì em ghét nhất” như một cuốn nhật kí của Tiểu Bố, ghi lại quá trình trưởng thành của cả cô và Tam Gia. Từ khi họ còn là những cô cậu học trò vô tư, cho đến khi trưởng thành, dang rộng đôi cánh bay tới bầu trời cao rộng ngoài kia. Câu chuyện của họ gần gũi, nhẹ nhàng, luôn tràn đầy niềm vui và hạnh phúc. Theo chân Tam Gia và Tiểu Bố hết hơn 40 chương truyện, mình nghĩ rằng, tình yêu chân thành mà quý giá nhất, có lẽ cũng chỉ đến thế này mà thôi. Giai đoạn đầu khi đang “thả thính” nhau, tất nhiên cả Tam Gia và Tiểu Bố đều rất nhẹ nhàng và lịch sự với đối phương. Thế nhưng khi đã tiến vào giai đoạn yêu đương và hiểu nhau sâu hơn, mọi sự lãng mạn khi trước dường như đều bị vứt bỏ sạch trơn. Sau này, Tiểu Bố hỏi Tam Gia, vì sao anh lại thích em? Tam Gia nói, vì Tiểu Bố có điệu cười “chảy nước mắt” cực giống icon trong điện thoại. Lần đầu tiên nhìn thấy cô cười, anh đã liên tưởng ngay tới icon đó, thế là anh thích cô. Tiểu Bố cảm thấy, đây quả là “tình yêu từ cái nhìn đầu tiên kém lãng mạn nhất”. Thực ra mình nghĩ rằng, khi người ta càng hiểu nhau, khoảng cách được rút ngắn, thì những lời nói có vẻ “phũ phàng” đó, lại là những lời nói thật lòng nhất. Bởi vì không cần ngụy trang trước đối phương một hình tượng thật hoàn hảo, không cần nhọc lòng nghĩ những câu từ thật hoa mỹ để hết sức lấy lòng; mà chỉ cần thành thành thật thật nói ra. Tiểu Bố cũng cảm thấy, Tam Gia hiện giờ so với Tam Gia ngày xưa, cái cậu bạn luôn nói lời dễ nghe hồi cấp ba ấy, đúng là khác nhau một trời một vực. Thế nhưng cô chưa từng phật ý hay chán nản, ngược lại yêu anh càng thêm sâu sắc. Như mình đã nói, hai nhân vật chính có thần kinh hơi thô tí tẹo, nên khi Tiểu Bố nghe Tam Gia và bạn bè nói, nước mưa rơi xuống thật ra là “nước tiểu của ve”, cô liền tin ngay. Sau đó khi đi dưới trời mưa, Tiểu Bố la lên Tôi “Tam Gia Tam Gia! Nước tiểu! Nước tiểu!” Tam Gia “Không sao đâu.” Tôi “Nước tiểu chui vào miệng em rồi!” Tam Gia “Vậy em đừng có nói nữa!” Tôi phun nước bọt phì phì ra ngoài “Ôi! Ôi trời ơi! Ghê quá!” Tam Gia “Đừng lo! Nước tiểu của ve sạch mà, ve chỉ uống nước thôi nên không bẩn đâu!” … “Anh là tất cả những gì em ghét nhất” không có sóng to gió lớn, cũng chẳng có những phân đoạn ngọt ê răng theo kiểu “công chúa hoàng tử”; nhưng trong số những truyện được viết theo kiểu nhật kí đã từng đọc, mình lại thích truyện này nhất. Cảm giác mọi thứ đều rất chân thật, không bị phóng đại, còn rất hài hước và thú vị. Mình thích tính cách vô tư của Tiểu Bố, cũng rất thích cái sự “thần kinh thô” của Tam Gia. Họ cùng nhau đi hết những năm tháng đẹp nhất của tuổi trẻ, sau đó lại cùng nắm tay đi tiếp quãng đường dài rộng phía trước. Có mấy người kiên trì được như vậy, cũng có mấy người may mắn được như vậy, một lần nắm tay, lại là cùng bước cả đời. Không biết ở đâu đọc được câu nói thế này, “Khi còn trẻ, nếu đã yêu một người, xin bạn, xin bạn nhất định phải đối xử dịu dàng với người đó.”* Mình nghĩ, không chỉ khi còn trẻ, mà dù có gặp người ấy ở bất cứ quãng thời gian nào trong nhân sinh này, thì chúng ta đều nên dịu dàng và bao dung với người ấy. Giống như Tam Gia và Tiểu Bố vậy. Chỉ cần ở bên nhau, yêu thương nhau, thì đều nên dịu dàng với nhau. Không ai đoán trước được tương lai, chúng ta sẽ lúc nào chia lìa. Vì thế, mới cần phải trân quý hiện tại; mỗi giây mỗi phút trôi qua, đều dùng trái tim chân thành nhất để yêu, lưu lại những kỉ niệm đẹp đẽ nhất cho đối phương và chính mình. Đó chính là hạnh phúc. … “Một hôm tôi đang đọc sách trong phòng ngủ, hôm đấy gió rất lớn, cửa sổ bị gió đập vào vang lên rầm rầm, thêm cả tiếng gió rít gào ngoài trời. Tam Gia đột nhiên gọi điện thoại cho tôi “Anh vừa đi qua một hàng cây cổ thụ, lá xanh biếc, nắng đẹp vô cùng.” Tôi nói, “Bắc Kinh đang nổi gió cực lớn.” Tam Gia tiếp tục. “Nhìn nắng rọi lên lá cây, anh chợt nhớ đến em.” Tôi không hiểu nổi logic của lão, liền thắc mắc “Hở?” Lão nói “Bỗng nhiên nhớ ra anh rất thích em.” Tôi ngơ ngẩn nhìn lá cây sắp lìa khỏi cành trong cơn gió gào thét ngoài cửa sổ. Đó là lần đầu tiên lão nói thích thôi.” Có thể anh thiếu tế bào lãng mạn, cũng không thể cho em cảm giác của một công chúa đích thực, nhưng những lời mà anh nói ra đều là chân tâm xuất phát từ trái tim. Có thể anh thiếu tế bào lãng mạn, người ngoài nghe thấy, cảm thấy không có gì đặc biệt; thế nhưng chỉ cần là anh nói ra, em liền cảm thấy, đó là lời tỏ tình đẹp nhất trên thế gian mà mình từng nghe được. Bạn phải đăng nhập để gửi phản hồi.
truyện thích anh ghét anh