Linh cẩu cắn gãy rời chân hươu cao cổ rồi thẫn thờ vì diễn biến sau đó. Video trên cho thấy khoảnh khắc một hươu cao cổ con bị thương nặng do linh cẩu tấn công ở Nam Phi hôm thứ 6 tuần trước. Video được quay trong Vườn quốc gia Kruger, theo Daily Mail. Sư tử vợ gầm gừ, nói gì đó với sư tử chồng. Lúc này lẽ ra anh ta nên im lặng và nhận lỗi sai về mình, nhưng không, anh ta cũng gầm gừ lại với cô vợ. Thế là, cô vợ hiện nguyên hình là sư tử Hà Đông, lao vào "đánh nhau" với anh chồng. Gầm ghè, coi nhau như kẻ thù. Hai Quá đau, tôi dùng hai cánh tay ôm chặt chân và la lên “gãy chân rồi, đừng đánh nữa”. Thế nhưng chồng tôi vẫn không dừng lại mà tiếp tục dùng gậy đánh tới tấp khiến tay và chân tôi đều không cử động được”. TPO - Trước khi Đỗ Hùng Dũng gãy chân vì pha vào bóng thô bạo của Ngô Hoàng Thịnh, bóng đá Việt Nam đã phải chứng kiến không ít tình huống phạm lỗi kinh hoàng khác. Tối 23/3, ngôi sao của CLB Hà Nội - Đỗ Hùng Dũng đã gãy đôi ống đồng chân phải sau cú phi thân vào bóng Nam thanh niên tông CSGT gãy chân rồi bỏ chạy. Đội Cảnh sát Hình sự Công an quận Hải Châu (TP Đà Nẵng) cho biết, đang phối hợp với Công an phường Thuận Phước, tổ công tác C3-911 tạm giữ đôi nam nữ chạy xe máy tông gãy chân CSGT rồi bỏ trốn. Trước đó, 22h15 ngày 11/9 Vay Nhanh Fast Money. Trả đũa kẻ từng đối xử không tốt với mình có lẽ không phải là cách làm hay ho cho lắm. Nhưng đôi khi phải để đối phương rơi vào hoàn cảnh như bản thân mình từng phải chịu, nhận sự đối đãi như anh ta từng cư xử với mình thì họ mới thấu hiểu sâu sắc cảm giác đó khó chịu thế nào. Câu chuyện của người vợ trong lời tâm sự chính cô đăng tải lên MXH sau đây là một ví dụ"Các chị ạ, con gái em hơn 1 tuổi rồi nhưng nghĩ lại cái lúc mổ đẻ nó em vẫn toát hết mồ hôi hột. Rạch mấy lớp, từ da bụng tới dạ con, ôi thôi nghĩ lại là em thấy sợ rồi. Nhưng chuyện chính em muốn kể với các chị là chuyện liên quan đến lão chồng em cơ ạ. Từ lúc mang bầu em than nghén, kêu mệt thì lão bảo 'ối giời đàn bà cả thế giới này đều đẻ, đâu riêng mình em'. Không được câu an ủi, vỗ về nào còn đi chơi tối ngày, chẳng bao giờ mua cho vợ món ngon bồi bổ. Em trách tiếp thì lão bực dọc 'em có tay có chân sao phải cần anh mua'. Ừ, nghe cũng có lý nhỉ, thôi mẹ con em đành tự lo cho nhau muốn sinh thường cho khỏe mẹ khỏe con nhưng con gái em nó nhất quyết không chịu quay đầu, ngôi ngược thế là phải lên bàn mổ. Đau vết mổ chết đi sống lại, tác dụng phụ của thuốc gây tê đau đầu mấy ngày liền, đau đủ thứ trong người, nói chung khổ không bút nào tả hết. Cũng may con khỏe, chịu ăn chịu ngủ, ngắm con là em cũng minh viện có mẹ em lên chăm cho, chồng em ngày đi làm tối vào ngó vợ con một cái rồi lại về nhà ngủ khì. Mẹ chồng ở quê than ốm đau, mình mẹ em vừa chăm cháu vừa trông con gái có ức không cơ chứ. Lão kêu lão chẳng biết chăm người đẻ, với lại phải ngủ để hôm sau đi làm kiếm tiền nuôi vợ con. Ô hay, từ trước đến giờ em cũng đâu ăn bám lão, nghỉ đẻ đã có tiền thai sản, 5,6 tháng nữa em đi làm lại rồi còn gì. Từ viện về em cũng túc tắc đi lại được rồi. Em mới bảo mẹ về lo chuyện ở nhà đi, chứ ở quê mẹ em lợn gà, cá mú, vườn tược bận lắm, ở trên này đã có chồng em rồi. Mẹ em về mà chồng em vẫn đi tối ngày, vợ con ở nhà chẳng cần quan tâm. Lần này em tủi thân thật sự, vừa khóc vừa chỉ trích lão. Ai ngờ lão nói thế này 'Đẻ mổ có gì mà ghê, cũng nghĩ dưỡng cả tuần trời rồi, còn đau đớn gì nữa mà không dậy giặt vài cái tã, tự nấu cơm ăn. Con thì nó nằm 1 chỗ, hết ăn lại ngủ có cần trông mấy đâu. Bớt bớt dựa dẫm vào người khác đi, các cụ ngày xưa đẻ phút trước phút sau đã dậy đi làm đồng kìa!'.Em nghe mà thất vọng cùng cực, chán nản quá mức không buồn tranh cãi gì nữa. Chồng em hàng tháng vẫn đưa tiền lương cho em, nhưng lão phân chia sòng phẳng lắm các chị ạ. Lão góp 6 phần em góp 4 phần và lão cho rằng như thế là tốt lắm rồi. Tất nhiên em chả dại gì lao đầu vào làm khi mới đẻ được 1 tuần cho hại thân. Em gọi đồ ăn trên mạng, thuê bác gái hàng xóm giặt giũ và nấu nướng thêm, cứ thế mà cũng qua 1 tháng. Hết 1 tháng em dậy cơm nước, trông con bình thường, đi chợ thì địu con theo, chẳng đến nỗi quá vất vả. Nhưng những gì chồng nói và đối xử với em, em vẫn chẳng bao giờ quên vừa rồi chồng em bị tai nạn gãy chân, kêu rên thảm thiết khiến cả phòng bệnh người ta cứ cười mãi bảo đàn ông gì mà chịu đau kém. Em đưa lão vào viện, xong xuôi đâu đấy thì gọi mẹ chồng lên trông lão vì em phải về nhà với con. Con nhỏ mới hơn 1 tuổi để cho ai được, em chỉ thuê người giúp việc ban ngày thôi. Lão với mẹ chồng tỏ ý trách móc lắm nhưng em mặc kệ, những hôm sau em chỉ vào thăm hỏi tí lại về nhà minh lão được ra viện, mẹ chồng cũng về quê. Em vẫn đi làm bình thường, buổi trưa ăn cơm trên công ty, lão ở nhà ăn uống ra sao em kệ, tối về em mới nấu nướng cả nhà ăn. Cuối tuần em dắt con đi chơi với đứa bạn thân, mua sắm và cafe xả stress sau 1 tuần làm việc mệt mỏi. Tối mịt ăn bên ngoài xong 2 mẹ con mới về, gặp ngay quả mặt đã khó chịu tới cực điểm của chồng. Em làm ngơ, đi lướt đi, chuẩn bị tắm cho 2 mẹ con rồi đi thấy thế thì gầm lên mắng chửi em với những lời lẽ khó nghe nhất, đại để làm vợ mà thế này thế kia. Em lúc ấy mới bình tĩnh vén áo lên cho lão nhìn vết sẹo mổ ngoằn nghoèo trên bụng em, mỉm cười hỏi lão 'Nhớ không? Anh ngồi xe lăn vẫn đi lại bình thường, có tay có chân không biết gọi món ăn trên mạng hay tự vào bếp mà nấu à?'. Nói thế là đủ hiểu, nhìn mặt lão tái xám em quay người đi luôn. Hôm sau em vẫn mặc kệ lão nhưng thấy lão im lìm hơn hẳn, không bực tức với vợ nữa. Sau khi khỏi chân, lão thay đổi rõ rệt các chị ạ, quan tâm đến vợ con hơn nhiều. Đúng là nhiều khi 'ăn miếng trả miếng' mới khiến người ta thấm thía!".Thiết nghĩ cách làm của cô vợ có phần hơi cực đoan và đáo để nhưng rõ ràng trong một số trường hợp "ăn miếng trả miếng" mới có tác dụng răn đe. Cũng mừng cho cô khi cuối cùng người chồng đã hiểu ra lỗi lầm của bản thân mà đối xử tốt hơn với vợ con. Edit Cánh nhân thê thụ đang họp nhận được điện thoại, đối diện là giọng nữ nghiêm túc, nói người thân của anh gặp tai nạn giao thông, mời anh lập tức tới bệnh viện Nhân Dân khi cúp điện thoại đầu nhân thê thụ trống rỗng, mất nửa phút sau phản ứng lại, lập tức rời khỏi hội nghị mới mở có một nửa, thẳng đến bệnh nãy khi nhận điện thoại cả người cậu run vô cùng không nghe rõ người ở phòng bệnh nào, tới phòng cấp cứu nhiều người đi lại, nhân thê thụ gấp như con ruồi không đầu tìm trong đám bên tìm một bên cầu nguyện trong cầu ông trời phù hộ, chỉ cần anh ấy có thể bình an vô sự, tôi nguyện ý dùng hạnh phúc nửa đời sau để trao thê thụ tìm được y tá gọi điện cho cậu, y tá nói khi anh băng qua đường bị bà lão đi xe ba bánh đâm phải, chân trái gãy xương, cần phải ở lại bênh viện một tuần, sau khi hết sưng bó thạch cao là thê thụ tạm thời thở phào nhẹ này gãy chân công đang nằm trên giường bệnh ở hành lang lâm thời, xa xa nghe thấy âm thanh nhân thê thụ, lập tức chống nửa người trên ngồi dậy, liều mạng vẫy tay với bảo anh ở đây! chân công nhìn qua tinh thần còn rất tốt, tuy rằng khắp toàn thân đều vô cùng chật sơ mi trên người dính bùn đất cùng vết máu, chỗ khuỷu tay bị rách, lộ ra một mảng lớn thịt đỏ tươi. Trên mặt cũng trầy một khối da, bên trên bôi nước thuốc tối màu, nhìn qua có chút dữ thê thụ đau lòng đến không kìm được, đôi mắt trong nháy mắt chân công chỉ lo cậu một giây sau liền rơi nước mắt, nỗ lực khuấy động bầu không khí “Bảo bảo, khuôn mặt anh bị hủy, nếu anh không đẹp trai em còn có thể yêu anh không?”“Anh ngậm miệng!” chân công không nói, nhìn nhân thê thụ bận bịu khắp nơi làm thủ tục cho anh nhập khi an bài thỏa đáng nhân thê thụ trở về nhà một chuyến, mang quần áo sạch với đồ rửa mặt thê thụ lấy khăn nóng lau người cho gãy chân công, gãy chân công nằm ở trên giường được truyền nước giảm nhiệt, không bao lâu liền ngủ thiếp đi, nhân thê thụ lặng yên ngồi trước giường bệnh nhìn ra đã nhiều ngày nhân thê thụ không nhìn kỹ người đàn ông chân công mấy năm trước cùng bạn gây dựng công ty sự nghiệp, trước mắt đang ở giai đoạn mấu chốt, mỗi ngày đều phải xã giao đến đêm khuya mới về thê thụ làm việc và nghỉ ngơi khỏe mạnh, thường chưa tới mười giờ đã nằm ngủ, lúc gãy chân công nằm dài trên giường cậu đã gặp vài giấc mộng, dù cậu có thể cảm nhận được gãy chân công đang ngủ ngon bên cạnh, cậu vẫn chưa tỉnh sớm hôm nay mấy phút ở chung ngắn ngủi trước khi ra ngoài, gãy chân công ôm nhân thê thụ một cái, nói chờ tuần này anh hết bận, cuối tuần dẫn cậu đi Lân thị xem cây anh thê thụ vô cùng vui vẻ, trên đường đi làm còn suy nghĩ lúc xem cây anh đào nên mặc bộ quần áo quả lần này cái gì cũng không thời gian này gãy chân công rất mệt, ngủ một giấc đến giờ cơm tối mới thê thụ chuẩn bị xong cháo hoa ăn sáng, một cánh tay của gãy chân công còn đang truyền dịch, một cánh tay bị thương, toàn bộ quá trình đều được nhân thê thụ từng thìa từng thìa đút cho chân công làm bệnh nhân yêu cầu còn rất cao, khi thì chê thức ăn nhạt không mùi vị, khi thì la hét muốn ăn thê thụ hết cách rồi, lại không thể cho anh ăn đồ ăn cay nhiều thể làm gì khác hơn là xuống lầu mua túi que cay, mở ra đặt ở bên cạnh cho gãy chân công ngửi một thê thụ hỏi gãy chân công, đang yên đang lành làm sao bị xe ba bánh chân công ấp úng, nói lúc ăn cơm trưa băng qua đường không chú thê thụ thấy nghi ngờ, ở văn phòng của bọn họ, lúc ăn cơm không cần băng qua đường, cũng không có xe ba cậu không tối ngủ, nhân thê thụ nằm trên giường gấp đặt cạnh giường bệnh của gãy chân gấp thấp hơn một đoạn, gãy chân công đưa tay xuống, nắm lấy tay nhân thê họ bên nhau ba năm, từ sáng tới tối đều ngủ như vì nhân thê thụ rất dễ gặp ác mộng, trong mộng luôn muốn nhảy xuống chân công nói đây là biểu hiện của khuyết thiếu cảm giác an toàn, có anh nắm lấy sẽ không phải sợ bị ngã xuống vậy thói quen này vẫn luôn được giữ đến bây sớm hôm sau nhân thê thụ đi làm như thường ngày, công ty cách khá xa, gãy chân công nói giữa trưa qua lại quá vất vả, đợi sau khi cậu tan làm hẵng thê thụ giúp anh đánh răng rửa mặt, xuống lầu mua bữa sáng, trước khi đi lại dặn dò một trưa nhớ đặt thức ăn ngoài sớm chỗ nào không thoải mái phải rung sĩ khai thuốc phải ăn đúng chân công ngoan ngoãn gật thê thụ lại hỏi, có cái gì muốn ăn không, để tan tần em chân công nói chà bông với thê thụ cười cười nói cẩn thận, quay người định đi, kết quả bị gãy chân công kéo lại góc như một con cún đầy mắt mong đợi nhìn sao vậy? Nhân thê thụ hôn một thê thụ cúi người xuống, ở trên môi anh hôn một thê thụ lúc làm việc luôn cảm thấy không yên lòng, do dự mãi buổi chiều vẫn xin nghỉ tới bệnh đường đi đường vòng mua chà bông với thê thụ tới trước phòng bệnh, còn chưa vào cửa liền nghe thấy tiếng nói chuyện.“Sao lại không cẩn thận như vậy?”“Không có chuyện gì, vết thương nhỏ thôi.”Nhân thê thụ cứng ngắc tại chỗ, âm thanh này quá quen lặng lẽ ló đầu nhìn bên trong, trước giường bệnh có một soái ca đang ngồi, nắm tay gãy chân người nhìn nhau, đều không phát hiện nhân thê thụ đứng ở cửa. Tác giả Hứa Bán Tiên Edit Cánh Cụt Thể loại Hiện đại, ngọt, đoản văn, cẩu huyết, bạch nguyệt quang, thế thân đừng tin nó == Đây chỉ là một câu chuyện tình nhẹ nhàng ấm áp giữa hai con người bình thường ở chốn đô thị. Không thế thân, không cẩu huyết, cũng không có người thứ ba xen vào. Wattpad 001002003004005006007008009010011012013014015016017018 Hết truyện Điều hướng bài viết Trang chủ Làm vợ Nghệ thuật làm vợ Hai tháng sau chồng tôi mới kết thúc chuyến công tác trở về, cũng là lúc cái chân của tôi khỏi hẳn chuẩn bị đi làm lại. Sau đám cưới tôi và chồng quyết định chưa sinh con vội để dành thời gian ổn định cuộc sống. Tôi và chồng đều có công việc độc lập kinh tế. Đám cưới xong, hai đứa ở riêng luôn vì nhà bố mẹ chồng không rộng lắm mà ông bà cũng muốn được yên tĩnh. Tuy nhiên ông bà yêu cầu chúng tôi thuê nhà trọ gần đó để có việc gì chạy qua chạy lại cho tiện. Cuộc sống hôn nhân của tôi bắt đầu, dù tự do nhưng cũng đầy áp lực mệt mỏi. Tôi không bị mẹ chồng săm soi xét nét, ông bà gần như cho chúng tôi tự do với cuộc sống riêng. Chồng tôi cũng không rượu chè, vũ phu hay mắng chửi vợ, có điều lượng công việc của tôi thực sự bị quá tải. Chồng tôi quan niệm việc nhà, nội trợ là của phụ nữ. Hàng tháng anh ấy đưa cho tôi một nửa tiền chi tiêu, rồi không hề quan tâm đến việc gì nữa. Sáng anh ăn mặc chỉn chu xách cặp đi làm, chiều về lại thảnh thơi ngồi đợi cơm. Tôi chẳng những phải chăm lo cho chồng từng bữa ăn giấc ngủ, đến cái áo cái quần mà còn phải chăm lo cho cả bố mẹ chồng dù không ở chung nhà. Chồng tôi quan niệm việc nhà, nội trợ là của phụ nữ. Ảnh minh họa Lúc này thì tôi đã hiểu tại sao bố mẹ chồng lại bắt các con thuê nhà gần. Bởi vì mỗi ngày tôi phải mang đồ ăn sang cho ông bà. Tóm lại tôi muốn sắp xếp sao là việc của tôi, ông bà sẽ chỉ cắm nồi cơm khi đến bữa, còn lại đồ ăn thức uống phải sẵn sàng. Ông bà có lương hưu nên vẫn đưa tiền mua thực phẩm cho con cái nhưng tôi phải chạy như con thoi, vắt chân lên cổ để làm đủ mọi việc theo yêu cầu của họ. Chưa nói tôi còn việc trên công ty. Ngày nào cũng phải dậy thật sớm chuẩn bị đồ ăn sáng cho chồng, sau đó mang sang cho bố mẹ chồng bữa sáng cùng với đồ ăn trưa luôn thể. Tối về nhà lại tất bật cơm nước, dọn dẹp, nấu nướng xong mang sang cho bố mẹ chồng rồi mới được về ăn uống, nghỉ ngơi. Ngày nào cũng như vậy, dù nắng hay mưa. “Chăm sóc chồng và bố mẹ chồng là niềm hạnh phúc của người vợ, người con dâu mà sao em kêu ca lắm thế. Ai cũng yêu thương, ghi nhận công sức của em, có ai mắng mỏ, ghét bỏ gì em đâu”, chồng tôi nói như vậy mỗi khi vợ ca thán không có thời gian cho bản thân. Đúng là nhìn xuống thì hôn nhân của tôi vẫn hơn nhiều người nhưng lắm lúc tôi vẫn thấy mệt vô cùng. 2 tháng trước tôi chẳng may bị tai nạn gãy chân phải nghỉ làm mấy tháng trời. Không đi lại được, tôi cần người chăm sóc cuộc sống hàng ngày. Tôi nghĩ ban ngày có thể nhờ mẹ chồng nấu nướng giúp, chúng tôi ở gần nhau mà. Còn tối thì chồng đã ở nhà rồi. Nhưng không, chỉ sau một ngày tôi từ viện về thời gian tôi ở viện đều là mẹ đẻ và chị gái ruột chăm sóc, chồng tôi thông báo anh phải đi công tác dài ngày. Chuyến công tác cực kỳ quan trọng không thể hoãn được, anh rất xin lỗi tôi, mong tôi có thể nhờ bà ngoại đến ở cùng mấy tháng tới. Ngay tối ấy, tôi nghe chồng nói chuyện điện thoại với bạn thân. Anh ta bảo mình chủ động xin sếp đi công tác vì không muốn phải ở nhà chăm vợ ốm. “Việc chăm con gái là của bà ngoại!”, anh ta tuyên bố chắc nịch. Hôm sau mẹ chồng sang chơi bảo rằng sắp tới bà cũng rất bận, không thể giúp đỡ tôi được. Tôi mỉm cười bảo bà với chồng cứ yên tâm, tôi ở nhà sẽ tự lo liệu được. Mọi người đều mừng vui vì tôi không trách giận gì. Quyết định ly hôn của tôi là hoàn toàn đúng đắn phải không mọi người? Ảnh minh họa Hai tháng sau chồng tôi mới kết thúc chuyến công tác trở về, cũng là lúc cái chân của tôi khỏi hẳn chuẩn bị đi làm lại. Tôi đang ở bên nhà ngoại thì chồng gọi điện sang đầy hốt hoảng. Tôi có thể tưởng tượng được vẻ mặt của anh ta lúc đó. Về đến nhà nhưng chẳng thấy vợ đâu, chỉ có căn nhà trống không, đồ đạc tôi đã dọn đi, trên bàn tôi để lá đơn ly hôn ký sẵn. - Anh ký vào rồi mang nộp đi. Anh nghĩ sau chuyện này tôi còn ngu à mà tiếp tục chung sống với anh? Tôi lấy chồng để làm gì thế nhỉ? Để “được” hầu hạ chồng và nhà chồng không công à? Osin còn có lương đấy nhé! Chi phí sinh hoạt thì chia đôi. Lúc tôi đau ốm thì mặc cho nhà ngoại, khi tôi khỏe mạnh thì bắt tôi phục vụ, nấu nướng dâng tận miệng? Gần 1 năm qua tôi ngu thế là đủ rồi, bây giờ tôi đã sáng mắt ra! Nói xong mặc kệ anh ta giải thích thuyết phục ra sao, tôi ngắt luôn máy. Chồng sang tận nhà tìm, tôi cũng không gặp. Ngay sau khi chồng tôi đi công tác, bố mẹ đã sang đón con gái về và tôi vẫn ở bên ngoại từ khi đó. Một tay ông bà chăm sóc tôi. Quyết định ly hôn của tôi là hoàn toàn đúng đắn phải không mọi người? 10 ngày sau từ lúc mẹ gọi báo tin thì tôi mới kết thúc chuyến công tác trở về. Tâm sự Quỳnh Chi ghi Nguồn Thời báo văn học nghệ thuật Tin liên quan Tân hôn chồng lấy hết tiền vàng bỏ đi, sáng trở về nhìn bộ dạng anh, tôi cả đời cảm kích Cả đêm đó tôi thức trắng, sáng ra 5 giờ sáng, chồng tôi bỗng trở về. Đi phượt để vợ và con 6 tháng ốm ở nhà, trở về tôi tức điên khi thấy cảnh này Sau 3 ngày vui chơi hết mình trở về, ai ngờ khi mở cửa bước vào nhà, đập vào mắt tôi lại là một cảnh tượng không thể tin được. Gài bẫy chị gái lấy gã trai tàn tật, 3 năm sau trở về tôi cay đắng nhìn cảnh tượng Mới đó mà đã 3 năm rồi, lần đầu tiên tôi trở về nhà sau khi bỏ ra đi. Bố nhìn thấy tôi thì giật mình nhưng nhanh chóng sập cửa bỏ vào phòng,... Tin bài cùng chủ đề Tâm sự

chồng anh gãy chân rồi